Hú hú hú! Ẳng ẳng, óe óe! Sao khi đọc bải bức xúc
mún bứt nút của Đạt tui mới lẩn nữa nhận ra tội lỗi tày trời của mình. Sự thực không thể chối cãi.. tui.. là tội đồ của lớp! Lúc ấy, cái lúc làm cho lớp cực kì thất vọng và mất mặt, tui đã ước gì mình biến khỏi lớp 11A1 ngay lập tức. Tui không xứng đáng để học trong 1 lớp ưu tú như thế. Tui cảm nhận được sự vô dụng của bản thân. Không bao giờ làm được gì vẻ vang cho lớp mà còn là người mang đến xui xẻo cho lớp. Đã vậy, tui còn là 1 bí thư vô trách nhiệm nhứt trong lịch sử các lớp A1 của Trung Phú. Tui... cảm thấy chán ghét bản thân mình lắm, sao lại vô dụng đến thế, sao cứ làm phiền lớp hoài! Nhìn các bạn thất vọng khi tui luôn làm hỏng mọi thứ của lớp là tui lại khao khát mình biến mất đi để không còn là kẻ vô dụng nữa. Tui... rất wí các bạn, tui... luôn muốn lớp sẽ hòa đồng vui vẻ bên nhau nhưng... có tui thì mọi thứ sẽ chẳng ra gì. Và tui lại lần nữa hối hận khi nghĩ đến sự vô dụng của bản thân. Lẽ ra, tui ... hợp với 1 lớp tầm thường nào đó... chứ ko fải là lớp A1. Chỉ có các bạn của tui là xứng đáng học ở A1. Tui... mong muốn tất cả các bạn sẽ thi thật tốt. Mong rằng năm sau tui sẽ được ra khỏi lớp để ko cản trở lớp nữa. Mong... các bạn của tui luôn vui...